Ngày xưa có 2 nhà sư tên Lăng Nhẫn và Bất Nhẫn cùng xuất gia từ lúc
nhỏ. Sau một thời gian dài tu luyện Lăng Nhẫn thành chính quả còn Bất
Nhẫn không được như bạn nên buồn lắm. Bất Nhẫn kêu nài với đức phật thì
ngài giải thích do tính tình nhà sư vẫn chưa thuần, cần phải tu luyện
thêm rồi sau mới đắc đạo.
Bất Nhẫn lên núi tu theo lối trường định, nhà sư quyết tâm ngồi im
dưới một gốc cây đúng 3 năm mới thôi. Thời gian trôi qua nhanh, hơn 2
năm sau bỗng có cặp vợ chồng chim chích đến làm tổ dưới tai nhà sư. Bất
Nhẫn vẫn không động đậy. Một hôm chim mái đi tìm thức ăn thì bị kẹt
trong một bông sen trong hồ mãi tới sáng mới về. Chim chồng nổi ghen
mắng nhiếc thế là 1 cuộc đấu khẩu diễn ra dữ dội trên tai nhà sư, thêm
vào đó đàn con đói khóc điếc cả tai khiến Bất Nhẫn tức tối giật tổ chim
quăng xuống đất. Thế là công sức tu luyện gần 3 năm trời của Bất Nhẫn
sắp hoàn thành nay bỗng chốc tiêu tan trong chốc lát.


Phật Quan Âm phất nhẹ tay áo là Bất Nhẫn trở thành chim Tu Hú.
Bất Nhẫn không nản chí và để tỏ rõ sự hối lỗi của mình, nhà sư tình
nguyện làm người đưa đò trên song không lấy tiền và hứa sẽ trở đủ 100
người mới nghỉ tay. Chẳng bao lâu đã chở được 98 người mà không xảy ra
chuyện gì.
Một hôm có người đàn bà dắt đứa bé qua sông. Mới bước xuống thuyền đã
hách dịch buông lời dọa nạt. Tới bên kia bờ bà ta kêu bỏ quên túi hành
lý, bắt Bất Nhẫn phải quay lại lấy cho bà ta. Dù tức tối trong lòng
nhưng nhà sư trẻ cố nhịn nhục làm theo ý bà ta. Nhưng lấy được hành lý
xong, bà ta lại kêu thiếu đôi giày và bắt Bất Nhẫn quay lại lần nữa. Bất
Nhẫn nổi nóng mắng bà ta một trận, không ngờ người đàn bà ấy là phật
quan âm tới thử lòng nhà sư trẻ. Ngài hiện ra nguyên hình nói: “Ngươi
vẫn chưa thực tâm nhẫn nhục như thế thì tu gì mà tu, có mà tu hú. Tức
thì phật quan âm phất nhẹ tay áo một cái, Bất Nhẫn biến thành một loài
chim lạ mà người đời sau gọi là chim Tu Hú.