Một ngày nọ, trời oi bức, Hươu đến bên bờ suối uống nước. Vừa uống, nó vừa say sưa ngắm nhìn bóng mình.
"Chà chà, sừng đâu mà đẹp thế! Trông oai vệ và đẹp đẽ làm sao!" Hươu hài lòng lắm.
Nhưng hài lòng với bộ sừng bao nhiêu thì Hươu lại buồn phiền về đôi
chân bấy nhiêu. "Sừng thì đẹp đẽ, lộng lẫy là thế, vậy mà chân lại khẳng
khiu, yếu ớt làm sao!".


Bộ sừng kiêu hãnh luôn khiến hươu tự hào. (Ảnh theo bộ truyện Một sàng khôn)
Hươu chẳng thích chân nó chút nào. Hươu luôn thầm ao ước có được đôi
chân rắn chắn và khỏe mạnh như Bò. Gặp ai nó cũng than thở: "Giá mà tớ
có được đôi chân như anh Bò thì đã xinh đẹp, hoàn hảo nhất khu rừng này
rồi..."
Hươu còn đang mải mê ngắm nhìn bóng mình dưới nước thì bỗng nhiên, Sư
Tử nhảy xổ ra. Giật mình, Hươu hoảng hốt chạy trốn. Sư tử đói lập tức
đuổi theo, nhưng đuổi bắt Hươu đâu có dễ. Hươu vốn là loài mau lẹ bậc
nhất, nhờ đôi chân tuy mảnh khảnh nhưng nhanh nhẹn không loài nào bì
kịp.
Nhờ vậy, chạy được một lúc thì Hươu đã bỏ xa Sư Tử. "Phù! May quá,
thế là thoát. Nhờ đôi chân mau lẹ không thì mình đã mất mạng và tay Sư
Tử đói rồi!"
Chẳng ngờ Sư Tử đói vẫn chưa bỏ cuộc. Từ trong bụi rậm xổ ra, nó lao
tới chỗ Hươu.Thế là Hươu liền co cẳng chạy vụt vào lùm cây rậm rạp gần
đó hòng thoát thân. Rủi thay, bộ sừng của Hươu cồng kềnh quá, khiến nó
mắc kẹt mất rồi!".


Sư tử quyết rình bằng được con hươu kiêu căng. (Ảnh theo bộ truyện Một sàng khôn)
Rốt cuộc, đôi chân khẳng khiu mà Hươu vẫn luôn chán ghét đã giúp nó
thoát chết một lần, nhưng bộ sừng vốn là niềm tự hào lại khiến nó rơi
vào nanh vuốt Sư Tử.
Trích bộ sách Một sàng khôn - Alphabook & Kyowon