Ngày xửa ngày xưa, có một đàn bò sinh
sống bên bìa rừng nọ. Lúc nào cả đàn cũng quanh quẩn bên nhau, không con
nào rời xa đàn. Trong khu rừng đó còn có một con hổ rất tinh quái và
thích ăn thịt bò. Đã từ lâu nó rình mò và muốn tóm được một con để chén
cho thoả thích, nhưng đàn bò cứ như một khối đá tảng vững chắc - đố mà
kéo được một con ra khỏi đàn. Hổ liền nghĩ ra kế ly tán đàn bò, làm cho
chúng cãi cọ với nhau. Thế là nó mò đến bên một chị bò và thì thầm:


Chú Hổ tinh quái đã dùng kế ly gián lừa ăn thịt cả đàn bò. (Ảnh minh họa).
- Này chị bò sừng cong ơi! Chị biết không, cái nhà chị sừng ngang kia đang định húc chị đấy!
Sau đó nó lại lân la đến gần con bò khác:
- Này chị đuôi dài ơi! Sao chị cứ bình
chân như vại thế, chị không biết gì sao? Chị nhìn mụ sừng ngang kìa,
thấy không, mụ ấy đang tính chuyện húc cho chị một trận đấy!
Những chị bò cái nhẹ dạ tin lời con cọp
tính quái, tự nhiên lại trở nên nghi ngờ lẫn nhau, nhìn nhau nghi kỵ và
bắt đầu cãi cọ vô duyên cớ. Chúng không còn luôn bên nhau như trước nữa
mà mỗi con gặm cỏ một nơi, mỗi con đi uống nước một góc. Hổ khích bác
tất cả đàn bò, làm cả đàn cãi nhau, và bây giờ thì chẳng tốn tí công nào
để bắt hết chị sừng cong đến chị sừng ngang, hết chị đuôi dài đến chị
có đốm,… Cứ thế nó ăn thịt hết cả đàn bò.
Từ đó trở đi người ta có câu nói: “Bò cãi nhau – Hổ ăn mừng”.
Sau mỗi câu chuyện kể, bố mẹ hãy hỏi bé lại những gì đã xảy ra trong chuyện để giúp bé nhớ:
1. Tại sao lúc đầu hổ không làm sao bắt được con bò nào? Câu nào trong chuyện cho chúng ta biết điều đó?
2. Chuyện sẽ ra sao nếu những chị bò cái
không tin lời hổ và không cãi cọ nhau? Khi đó thì hổ có thể ăn thịt hết
đàn bò được không?
3. Trong câu chuyện có kể rằng đàn bò
luôn ở bên nhau và cả đàn bò cứ như một khối đá tảng, con có biết một từ
nào có thể tả được tình trạng này không? (Đó là từ GẮN BÓ, ĐOÀN KẾT).
Đúng là lúc đầu đàn bò gắn bó, đoàn kết với nhau, phải không?