Mẹ vừa ra ngòai một lát mà Đông đã nhớ mẹ. “ Con đếm từ 1 đến 3 là mẹ phải về đấy nhé! ”
Đông giơ bàn tay ra và bắt đầu đếm. Đông đếm mỗi con số kéo dài ra “ Một
…. ” và vểnh tai lắng nghe. Ngoài cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng chân mẹ.
“ Hai…. ” Đông lại đếm con số hai rõ dài, và vểnh tai lắng nghe. Vẫn
chưa có động tĩnh gì. Rồi Đông đếm con số ba dài hơn “
Ba......... ” và vểnh tai lắng nghe, không có động tĩnh gì.
. Em bước đến cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng có ai cả. Mẹ chưa về, Đông nhớ mẹ quá! “
Mình sẽ vẽ chân dung mẹ ”. Đông vẽ một vòng tròn rõ to rồi hôn lên vòng
tròn đó và khẽ bảo “ Đây là mặt mẹ đấy ”. Đông vẽ tiếp hai vòng tròn nhỏ
lên vòng tròn to đó, rồi hôn lên hai cái vòng và khẽ bảo “ Đây là hai
mắt của mẹ “.Đông vẽ tiếp đôi môi của mẹ, vừa vẽ xong thì nghe thấy
tiếng gõ cửa “ Cộc, cộc, cộc!”. Mẹ đây, cục cưng của mẹ ”.
Đông vừa mở cửa vừa sung sướng reo lên “ Mẹ !“ và ôm chặt lấy mẹ. Em ôm
lấy cổ mẹ “ Mẹ, con đếm đến 3 mà mẹ vẫn chưa về. Con hôn lên mắt mẹ thì
mẹ về ngay “. Nói xong Đông hôn tiếp lên má mẹ.