Mỗi buổi sáng cả khu rừng xôn xao trước bảng thông báo…
- Thi hát hả? Tuyệt lắm! Nhưng giải nhất lại về tay Họa Mi thôi.
- Không, giải năm nay chỉ dành cho loài thú, chim không được thi đâu
Lũ thú phấn khởi bàn tán râm ran.
Cáo lớn tiếng cười:
- A ha, ha! Nếu vậy tớ sẽ tham gia và thế nào chẳng đoạt giải, giọng hát của tớ hay ra phết.
- Đừng có mơ vội nhé, còn có cả Sói này tham dự nữa đấy – Sói Xám cất lời.
Từ hôm đó, cả khu rừng vang lên tiếng tập hát của các loài thú.
Cọp thì gầm gà, gầm gừ nghe sợ phát khiếp. Sói thì hú vang cả khu rừng
“ú, ú, ú…”. Còn Cáo ta cứ “ư, ư, ư…” trong cổ họng. Làm cho những người
hàng xóm đến phát sốt. Điếc tai nhất là tiếng “eng éc…” của lũ Heo. Còn
tiếng “Ngao, ngao” của lũ Mèo nghe thật thảm thiết. Tội nhất là lũ Bò,
cái giọng ồm ồm “ùm bò, ùm bò…” làm cả khu như tối đen cả lại.
Tất cả chăm chỉ luyện giọng chờ ngày thi đến.
Thế rồi ngày thi cũng đến gần.
Nhưng, trước ngày thi một hôm, chị Họa Mi hốt hoảng thông báo:
- Bác cảnh sát Gấu ơi, phần thưởng bị mất rồi.
Bác cảnh sát Gấu vội vã đi tìm thủ phạm, nhưng tìm mãi mà không thấy
Ban giám khảo rất lo lắng, nhưng cuối cùng các vị giám khảo Họa Mi, Sơn
Ca, Vàng Anh đều nhất trí vẫn cho cuộc thi bắt đầu vì mọi người đợi ngày
này đã lâu lắm rồi. trong thời gian đó vẫn tiếp tục tìm phần thưởng.
Buổi sáng hôm ấy, một góc khu rừng được trang hoàng lộng lẫy. Các
chú Voi đã dựng lên một chiếc sân khấu vững chãi. Các chú Khỉ khéo tay
thì chịu trách nhiệm đi hái hoa rừng về trang trí. Không khí vô cùng náo
nhiệt.
Cuộc thi bắt đầu.
Thí sinh thứ nhất có khuôn mặt nhọn hoắt, thân hình nở nang, cái
đuôi như cái chổi lớn cứ ngoáy đi ngóay lại đầy vẻ tự tin. Hắn tự xưng
là Sói Xám. Sói ta hát vang bài hát của họ nhà Sói: ú, ú, ú…
Sợ mất giải, ả Cáo cũng tất tả bước lên sân khấu. Với chiếc mõm dài, bộ
lông vàng óng, chiếc đuôi dài và thân hình nhỏ nhắn,mềm mại, trông Cáo
ta thật là lộng lẫy. Cáo hát bài: ư, ư, ư
Thí sinh thứ ba có nước da trắng hồng, thân hình tròn xoe, hai má phúng
phính và cái mũi tròn ươn ướt rất gây ấn tượng cho Ban giám khảo, đó là
anh Heo Mập. Anh hát một bài ca trầm bổng: ịt, éc…,ịt,éc… hai cái tai
của anh đong đưa, vẫy vẫy liên hồi theo nhịp của bài hát làm cho nét mặt
anh trong bớt nặng nề hơn. Ban giám khảo gật gù thưởng thức, dường như
giải nhất sẽ thuộc về anh Heo Mập.
Anh Bò Mộng cũng quyết thắng. Dáng vẻ chậm rãi, bộ lông mượt màu nâu,
bóng như nhung, thân hình vạm vỡ tựa như tảng núi và hai chiếc sừng nhỏ
trên đầu làm anh trông thật nghiêm. Bài ca của anh trầm lắng như chính
anh vậy: ùm bò, ùm bò… Ban giám khảo xúc động tưởng như phát khóc lên
được.
Với bộ lông vàng óng, mượt mà, điểm những vằn cam tươi, khuôn mặt
tròn xinh xắn và đôi tai tam giác nhỏ nhắn, trên đó có đeo chiếc nơ màu
hồng nhạt. Có lẽ chị Mèo là thí sinh khả ái nhất của cuộc thi hôm nay.
Giọng ca của chị cất lên nghe thánh thót như tiếng chuông buổi sớm:
Ngao, ngao, ngao, meo, meo, meo…
Mọi người dđang say sưa thưởng thức giọng ca ngọt lịm của chị Mèo thì
bỗng bịch một cái, một món quà từ trên cây rớt xuống. Ồ! Thì ra đó là
gói quà phần thưởng dành cho người đạt giải nhất. Mọi người trong cuộc
thi hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao vì gói quà đã bị mất từ hôm
qua rồi. Ai là người đã tìm ra gói của vậy nhỉ? Thì ra không phải vậy.
Thủ phạm lấy cắp món quà đang bị đè ở dưới. Ai thế nhỉ? Mỏ nhọt hoắt,
mặt bé tí, hai cái tai tí tẹo, cái đuôi đen đủi, miệng kêu chít, chít,
chít…, hai mắt láo liên… Hóa ra kẻ trộm là tên Chuột nhắt. Tưởng đã đánh
cắp phần quà của Ban giám khảo, không ngờ, vừa nghe tiếng chị Mèo,
Chuột nhắt sợ quá ngã ngất đi.
Thế là, Ban giám khảo trao giải nhất cho chị Mèo vì tiếng hát của chị
không chỉ làm say lòng người mà còn làm kẻ xấu phải run sợ. Cả hội thi
ai cũng đồng ý như vậy.
Tối hôm ấy, cả khu rừng tổ chức liên hoan thật là vui và có lẽ vui
nhất chính là chị Mèo Vàng – người vừa đọat giải nhất trong cuộc thi hát
năm nay.